Tôi đã rất ghét bố của mình

Tôi đã rất ghét bố của mình

Tôi đã rất ghét bố của mình
Sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng tôi luôn được sống trong tình yêu thương của bố mẹ. Quãng thời gian thơ ấu là những ký ức tôi chưa bao giờ quên. Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Con người ta làm sao có thể được hưởng hạnh phúc mãi mãi. Năm tôi lên lớp 7 chính là dấu mốc khiến cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Vì nhiều nguyên nhân mà tôi không thể nào biết hết được, bố tôi lao vào con đường rượu chè. Nổi tiếng tới mức người dân trong lòng gọi bố tôi là Chí Phèo. Mỗi khi uống rượu say, bố tôi lại đi khắp làng chửi bới, quấy phá gia đình người ta. Do vậy, mọi người đều rất ghét bố tôi. Tôi đã rất xấu hổ về bố. Mỗi lần đi đâu tình cờ bắt gặp bố đang say khướt ở đầu làng, tôi lại lủi thủi tìm chỗ trốn. Bản chất bố tôi rất lương thiện, nhưng cứ uống rượu vào bố tôi lại rất nhiễu sự.

tôi ghét bố mình văn phòng thám tử hà nội

Tôi đã rất ghét bố của mình

Tâm sự của Chị B.T.T với văn phòng thám tử Hoàng Long tại Hà Nội về người bố “điên”
Sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng tôi luôn được sống trong tình yêu thương của bố mẹ. Quãng thời gian thơ ấu là những ký ức tôi chưa bao giờ quên. Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Con người ta làm sao có thể được hưởng hạnh phúc mãi mãi.
Năm tôi lên lớp 7 chính là dấu mốc khiến cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Vì nhiều nguyên nhân mà tôi không thể nào biết hết được, bố tôi lao vào con đường rượu chè. Nổi tiếng tới mức người dân trong lòng gọi bố tôi là Chí Phèo. Mỗi khi uống rượu say, bố tôi lại đi khắp làng chửi bới, quấy phá gia đình người ta. Do vậy, mọi người đều rất ghét bố tôi. Tôi đã rất xấu hổ về bố. Mỗi lần đi đâu tình cờ bắt gặp bố đang say khướt ở đầu làng, tôi lại lủi thủi tìm chỗ trốn. Bản chất bố tôi rất lương thiện, nhưng cứ uống rượu vào bố tôi lại rất nhiễu sự. Mọi người ai nấy đều kinh thường bố ngay cả tôi cũng vậy.
Mỗi lần say rượu ông đều về nhà đánh đập mẹ tôi. Các bạn biết không đêm giao thừa, tôi và mẹ tôi cùng nhau lủi thủi thịt gà. Bố rượu say rồi đi biền biệt cả ngày. Tới đúng thời khắc giao thừa thì về nhà chửi bới, đánh đập mẹ. Ngày thường, hai mẹ con còn có thể lên bà ngoại ngủ nhờ được, chứ đêm giao thừa đi đâu mà tránh đây. Tôi còn nhớ có những năm, cũng chính thời khắc ấy, người ta vào gọi mẹ con tôi tới lôi bố tôi về. Chưa có cái tết nào gia đình tôi được yên ổn.
Tôi rất ghét bố, sao bố cứ làm khổ mẹ tôi tới vậy?. Tôi ích kỷ tới nỗi đã có suy nghĩ: ước gì bố tôi chết thì mẹ con tôi sẽ được bình yên. 
Sự chịu đựng cứ thế vào năm tôi học lớp 11, bố tôi bị tâm thần do uống rượu nhiều, cộng với mất ngủ nhiều. Họ hàng cùng mẹ tôi lừa bố tôi vào taxi chở lên bệnh viện tâm thần tại Bắc Ninh.
Nhìn thấy cảnh bố tôi bị trói 2 tay, 2 chân vào 4 góc giường mà tôi không cầm được nước mắt.
Tất cả chỉ là do tôi cố trốn tránh, thực ra tôi là người hiểu rõ nhất, càng yêu bố bao nhiêu tôi lại càng ghét bố bấy nhiêu. Tất cả mọi cảm xúc trong tôi đều xuất phát từ tình yêu.