– Đàn ông mà làm vậy với phụ nữ, người ta gọi là Sở Khanh. Tôi đối với đàn ông như vậy, biết gọi là gì? Tôi có lẳng lơ, lăng loàn không hay đang tự làm khổ mình?
Tôi là một phụ nữ ngoài 35 tuổi, có đứa con trai 3 tuổi, vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân 10 năm với năm đầu rất buồn, cô độc và hoang mang về tương lai. Một năm sau khi ly hôn tôi mới tự vực tinh thần dậy được, lại tự biết chăm sóc mình, tập tành thể thao trở lại, vui vẻ, yêu đời hơn. Con trai đã cứng cáp hơn, tôi có thời gian cho riêng mình và bắt đầu mở lòng cho những mối quan hệ khác
Tôi giữ đúng nguyên tắc tuyệt đối nói không với đàn ông đang có gia đình. Trông trẻ hơn nhiều so với tuổi, đã trải nghiệm, độc lập và không còn sự e ấp của thời thiếu nữ, tôi biết trong mắt đàn ông tôi đẹp, tự tin, quyến rũ và hoang dại. Đàn ông theo đuổi tôi rất nhiều, từ già hơn tôi cả chục tuổi đến trẻ hơn tôi chục tuổi, từ những mối quan hệ rất cũ đến những người mới gặp sơ giao.
Một năm sau khi chia tay chồng, tôi bắt đầu có người bạn trai đầu tiên. Cuộc tình kéo dài khoảng 4 tháng. Tôi từ bỏ khi nhận thấy những áp lực từ phía anh về việc lập gia đình, tổ chức cuộc sống chung. Tôi ích kỷ chỉ muốn duy trì gia đình bé nhỏ của tôi và con trai, mối quan hệ bên ngoài với một người đàn ông yêu thương mình, làm chỗ dựa tinh thần nhưng sẽ không tiến đến hôn nhân. Tôi luôn sợ con trai thiệt thòi, sợ mình lại quyết định sai lầm, sợ mọi thứ sau hôn nhân mất đi cái lung linh của nó… Tôi không muốn kết hôn lần nữa.
Chia tay anh, tôi nhanh chóng bắt đầu một mối tình khác… Cũng chỉ vài tháng. Chúng tôi đam mê nhau như lần đầu tiên biết yêu. Sự đam mê bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát của tôi, tôi lo sợ và quyết định dừng lại. Anh không hiểu nổi quyết định của tôi… Khi đặt lên bàn cân, con tôi vẫn là người quan trọng nhất đối với tôi và tôi rất sợ sẽ có lúc nào đó vì mê đắm bên cuộc tình mới mà lơ là con. Mỗi lần ra ngoài buổi tối cùng anh, quay về nhìn con lăn vào góc tường ngủ, con nghe tiếng động với tay ôm cổ gọi mẹ ơi, tôi lại thấy ân hận vô cùng. Tôi độc lập về tài chính, nhà cửa ổn định, lẽ ra có thể tự trút bớt gánh nặng cho mình, giao con cho người giúp việc nhiều hơn. Nhưng đối với tôi, con đã thiệt thòi vì không có cha, tôi không thể không dành nhiều nhất thời gian có thể ở bên nó.
Người đàn ông hiện tại của tôi yêu tôi vô điều kiện. Anh ấy cũng có con riêng, một đời vợ. Anh ấy hiểu cảm giác của tôi, vì vậy chưa bao giờ gây bất cứ áp lực gì cho tôi về việc muốn gặp con tôi, hay sống chung, hay kết hôn với nhau. Anh ấy tranh thủ đưa tôi đi du lịch còn đa số thời gian còn lại, anh ấy chấp nhận tôi dành cho anh ấy một vài giờ ít ỏi mỗi tuần, khi mà con đã ngủ yên. Anh ấy luôn sắp xếp lịch của mình để tạo điều kiện thoải mái nhất cho tôi, mặc dù công việc của anh bận rộn hơn tôi và thường xuyên phải đi công tác xa. Chúng tôi ở bên nhau đã được 6 tháng. Bốn tháng nữa, anh ấy sẽ phải ra nước ngoài công tác hai năm. Lần đầu tiên, anh ấy đặt vấn đề với tôi cưới nhau rồi anh ấy đưa tôi và con sang nước ngoài cùng anh ấy. Tôi từ chối, nhưng hiện tại tôi cũng không thể xa anh ấy. Vậy là tôi quyết định bốn tháng nữa, khi anh ấy đi, chúng tôi sẽ dứt điểm chia tay nhau.
Bạn bè tôi, những người biết chuyện, đa số khuyên tôi đồng ý cưới anh ấy và ôm con đi theo anh ấy. Tôi không thể. Tôi không còn ở độ tuổi 20 nữa để nhìn đời đủ hồng, để hy vọng vào một kết cục có hậu như cổ tích. Tôi không muốn mạo hiểm cuộc sống đang rất ổn định của mình và con. Con tôi đang rất hạnh phúc. Tôi cũng không muốn dứt nó hoàn toàn khỏi mối liên hệ tình cảm với cha nó trong suốt hai năm. Tôi cũng tin rằng hai năm là thời gian đủ dài để tôi ngã lòng trước những người đàn ông khác. Còn anh ấy, một mình nơi xứ người, cũng nên có một người bạn gái bầu bạn, chăm sóc cho anh ấy. Vậy chia tay là quyết định hợp lý nhất.
Rồi tôi sẽ ra sao? Bốn tháng nữa lại tiếp tục một cuộc phiêu lưu mới? Một người mới? Một người mà có lẽ rồi tôi lại làm khổ họ. Đàn ông mà làm vậy với phụ nữ, người ta gọi là Sở Khanh, Tôi đối với đàn ông như vậy, biết gọi là gì? Tôi có lẳng lơ, lăng loàn không? Hay tôi đang tự làm khổ mình?
Tôi nên dừng lại, chỉ chuyên tâm với con, chờ đợi một ngày đẹp trời, một người đàn ông có thể dung nạp tính cách, cuộc sống, nhu cầu, nguyện vọng của cả hai mẹ con xuất hiện? Ngồi đếm những 14/2, 8/3, 20/10, Tết, những weekend trôi qua trong cô độc cùng với tuổi xuân của mình? Hay cứ tiếp tục rong ruổi trên những cuộc tình? Để rồi lại làm khổ những người đàn ông thật lòng với tôi?
Giá như trước mỗi cuộc tình, có thể viết được bản cam kết “Anh và em, chúng ta có thể yêu nhau, với những điều kiện sau…”. Nhưng chuyện tình cảm, rất nhiều khi vượt quá tầm kiểm soát.